Giáo Phận Vinh Online | Chuyên mục | Chuyện đạo, chuyện đời | Nô lệ tình dục (2024)

Kỳ 1: Chuyện "Tao không vô nhà thờ đâu!"

Để tìm được cái nhà thờ Công Giáo ở đất nÆ°á»›c Chùa VÃng – Campuchia nÃy không phải là chuyện dá»…. Mà tìm nhà thờ để lÃm gì bạn nhỉ?

Thì bạn vẫn biết đấy, tôi cÅ©ng là má»™t Tu SÄ© Công Giáo. Đã là má»™t tu sÄ© thì không có cá»› gì tôi bỏ lá»… Chủ Nhật được. Nói thật, bỏ đọc kinh sáng tối thì… đôi khi tôi cÅ©ng có, nhÆ°ng bỏ lá»… Chủ Nhật thì không; không đời nÃo; không có lý do gì; và không có gì quan trọng hÆ¡n Thánh Lá»… ngÃy Chủ Nhật. Tôi lá»›n lên đã được gia đình giáo dục thế - Giờ đây là má»™t tu sÄ© thì tôi cÃng TIN vÃo nền giáo dục đó hÆ¡n.

Thế là chiều thứ 6, tôi và 4 em bé gái (mà tôi thuê) leo lên chiếc Camry và bắt anh tÃi xế Ä‘i tìm nhà thờ. Sau nhiều lần dừng lại hỏi đường và lạc vÃo hai cái nhà thờ tin lÃnh, thì xe dừng trÆ°á»›c cá»­a má»™t nhà thờ Công Giáo. Nói là nhà thờ, nhÆ°ng thá»±c ra nó còn bé hÆ¡n cái nhà nguyện dùng lÃm lá»… hÃng ngÃy của giáo xứ tôi.

Tôi mở cá»­a xe, bÆ°á»›c ra bÆ°á»›c ra khỏi cái ghế trÆ°á»›c, vÆ°Æ¡n vai hít thở không khí trong lÃnh vÃ… lÃm dấu. Đó cÅ©ng là thói quen của tôi - má»—i khi Ä‘i ngang qua nhà thờ thì lÃm dấu. Bốn cô bé cÅ©ng bÆ°á»›c ra khỏi xe, vẫn cười nói hồn nhiên. Mặc kệ các em, cứ để các em tá»± nhiên. Tôi Ä‘Æ°a mắt tìm xem có tấm bảng nÃo ghi giờ lá»… không. Chẳng tìm thấy thấy bảng hiệu tiếng Anh, tiếng U gì cả, toÃn là tiếng Campuchia, tôi quay lại hỏi người tÃi xế:

- Do you know, what time is Sunday mass? (Anh có biết lễ Chủ Nhật mấy giờ không).- Eight! Anh ta đọc một lần qua tấm bảng viết bằng tiếng Campuchia, và trả lời cộc lốc.

- Thank you! Tôi trả lời.

Sau đó tôi đứng thả hồn, miên man suy nghÄ© và bắt đầu so sánh những ngôi Chùa được đúc bằng vÃng và “nhà thờ” của Chúa – Hoá ra Chúa lúc nÃo cÅ©ng nghèo. Đang miên man, thì tiếng các em gái đã kéo tôi về vá»›i thá»±c tại.

- Ông nÃy chắc là người có đạo đó. Tiếng của bé Châu (1) 13 tuổi cất lên.

- Sao mÃy biết? Nga, cô bé 16 tuổi, “vá»›i thâm niên” 3 năm lÃm nô lệ trong nhà thổ - là “chị hai” của nhóm 4 cô gái nÃy, hỏi chen vÃo.

- Nếu hỏng có đạo ổng tìm nhà nhờ lÃm gì? Châu trả lời.

- Coi chừng ngÃy Chúa Nhật nÃy ổng bắt tụi mình Ä‘i vá»›i ổng vô nhà thờ đó. Hoa, cô bé 15 tuổi bình phẩm.

- Tao hỏng nghÄ© vậy đâu. Đi chÆ¡i thì Ä‘i, chứ Ä‘i nhà thờ thì Ä‘i lÃm gì. Tao đâu có đạo đâu mà đi. Dzậy là sáng Chúa Nhá»±t được ngủ đã rồi. Nga nói chắc nhÆ° Ä‘inh đóng cá»™t.

- Hỏng dám đâu. Hoa phản bác. Hồi trÆ°á»›c giờ ổng Ä‘i đâu ổng cÅ©ng bắt tụi mình Ä‘i theo hết. Tao nghÄ© là Chúa Nhá»±t nÃy cÅ©ng dzậy thôi.

- Tao bảo đảm là ổng không bắt mình Ä‘i nhà thờ. Châu má»™t lần nữa khẳng định. Tụi mÃy không nhá»› ban sá»›m vá»›i ban khuya ổng cầu nguyện, ổng bắt tụi mình phải im lặng cho ổng cầu nguyện sao? Cho nên Chúa Nhá»±t nÃy ổng Ä‘i nhà thờ cầu nguyện, ổng cÅ©ng sẽ muốn được im lặng.

Nghe tá»›i đây là tôi hiểu được các em nÃy không phải là người Công Giáo và cÅ©ng chÆ°a bao giờ bÆ°á»›c chân vÃo nhà thờ tham dá»± thánh lá»…. Vì nếu đã Ä‘i lá»…, thì biết chắc là Thánh Lá»… đâu có “im lặng để cho ổng cầu nguyện.” Thế là tôi muốn dẫn các em vÃo bên trong nhà thờ.

Vừa bÆ°á»›c lên những bậc thềm trÆ°á»›c cá»­a nhà thờ, tôi vừa khoát tay ra hiệu cho các em Ä‘i theo tôi. Các em bỏ dá»­ng câu chuyện và chạy theo tôi. NhÆ°ng riêng bé Thoa 12 tuổi, má»›i bị Ä‘Æ°a qua từ Việt Nam được gần 1 năm, nÃy giờ vẫn im lặng - giờ lí nhí lên tiếng:

- Tao không vô nhà thờ đâu.

- Trời, giỡn hoÃi – nhõng nhẽo nữa hả má - “Chị hai” Nga vừa cười vừa chọc.

- Không, tao không muốn vô nhà thờ. Vẫn lí nhí nhưng có vẻ cứng rắng hơn, Thoa trả lời.

- Thôi đi má, tụi con bế má vô. Châu vừa dứt lời thì cả ba chạy xuống những bậc tam cấp để “bế” Thoa lên.

- Bỏ tao xuống, tao không vô nhà thờ. Thoa lá»›n tiếng. Tao đã nói là tao không muốn vô trong đó mÃ. Tụi mÃy Ä‘i Ä‘i, đừng có lÃm phiền tao. Kèm theo những câu nói đó là má»™t trÃng ngôn ngữ tục tÄ©u được phóng ra từ miệng của Thoa.

- MÃy mà hỏng vô coi chừng ổng Ä‘uổi mÃy dzề đó. Đi vá»›i ổng xÆ°á»›ng vầy, giờ tá»± nhiên giở chứng không dzô. Nga nói nhÆ° dạy đời.

- Ổng đuổi thì đuổi, tao không dzô là không dzô. Thoa cứng rắn trả lời.

Thấy tình hình căng thẳng qúa, tôi giả lơ và nói to:

- The Church is closed. Let’s go home! (nhà thờ đóng cá»­a rồi, thôi Ä‘i về).Nói xong tôi bÆ°á»›c lên xe và kêu các em cùng lên xe. Vẫn vá»›i vẻ mặt “giả nai” nhÆ° không hiểu các em má»›i tranh luận Ä‘iều gì, tôi vừa béo vÃo mặt bé Thoa vừa hỏi:

- Are you ok? What is going on? (Em có sao không? Chuyện gì vậy)

Nhưng em có hiểu tôi hỏi gì đâu mà trả lời. Em chỉ nhìn tôi và nhoẻn miệng cười, tuy gương mặt vẫn còn rất khó chịu và lấm lét với nhiều lo lắng.

Thế là bắt đầu từ hôm đó tôi quyết tâm tìm cách gợi chuyện, hay vẽ chuyện để cho các em nói vá»›i nhau về đề tÃi… nhà thờ. Tôi quyết tâm phải biết được cái lý do tại sao Thoa nhất quyết không vÃo nhà thờ, dù em biết rằng có thể bị tôi Ä‘uổi về và không thuê nữa.

*

* *

Nói tá»›i đây, tôi xin Ä‘i ra ngoÃi câu chuyện má»™t tí để giải thích cho qúy đọc giả biết tại sao các em “thích” Ä‘i vá»›i tôi.

Sau hÆ¡n 3 năm “lÃm việc” ở Campuchia, tôi đã phần nÃo xây dá»±ng được chữ TÍN. Chữ tín không phải chỉ ở nÆ¡i các em, mà còn đến từ các tú ông, tú bÃ, ngay cả những tay anh chị được cá»­ Ä‘i theo dõi tôi và bảo vệ các em, sợ tôi dẫn các em trốn.

Các tú ông tú bà tin tôi vì tôi … “sòng phẳng” với họ, chưa bao giờ kỳ nèo bớt giá. Tôi luôn “trả” các em về cho họ đúng giờ. Tôi luôn trả các em về cho họ trong một trạng thái vui vẻ, không mệt mỏi, và không “sứt mẻ” điều gì.

Các tay anh chị tin tôi, vì tôi chÆ°a bao giờ lÃm cho họ phải lo lắng. Họ chÆ°a bao giờ phải mất công theo dõi tôi. Vì khi tôi Ä‘i chÆ¡i vá»›i các em, tôi thường vẫn cho họ Ä‘i theo. Họ vừa lÃm việc của họ, lại vừa được Ä‘i chÆ¡i thì còn gì xÆ°á»›ng bằng. Không những chỉ được Ä‘i chÆ¡i miá»…n phí, các bữa ăn của họ cÅ©ng được tôi trả tiền. Thỉnh thoảng tôi còn thuê phòng ngay đối diện phòng của tôi cho họ ngủ để … canh tôi – tránh cho họ phải vật vờ trÆ°á»›c cổng khách sạn theo dõi. Thế còn gì bằng.

Các em tin tôi Ä‘Æ¡n giản là vì các em rất… sÆ°á»›ng khi được tôi thuê. Các em truyền miệng cho nhau về “ông thÆ°Æ¡ng gia người Singapor, má»—i khi giận vợ lại tìm người Ä‘i chÆ¡i chung. Ông ta chÆ°a bắt ai phải “phục vụ” ổng bao giờ - đã không phải lÃm những Ä‘iều dÆ¡ dáy đó, lại được ổng cho Ä‘i chÆ¡i và đôi khi còn mua quần áo má»›i cho nữa! Đó là lý do chính tạo sao các em “thích” được tôi thuê và đôi khi còn giÃnh nhau nữa. DÃi dòng ra ngoÃi lề câu chuyện nhÆ° vậy cho bạn hiểu, bây giờ chúng ta trở lại câu chuyện nhé.

*

* *

Giáo Phận Vinh Online | Chuyên mục | Chuyện đạo, chuyện đời | Nô lệ tình dục (1)Sau thêm ba ngÃy nữa sống vá»›i các em thì câu chuyện dẫn đến lý do tại sao Thoa quyết định không vÃo nhà thờ đã có mÃn kết của nó.

Thoa sinh ra và lá»›n lên trong má»™t gia đình công giáo nghèo tại tỉnh An Giang. NhÆ° những gia đình công giáo và những đứa bé khác sống ở lÃng quê, em Ä‘i lá»… má»—i Chủ Nhật; Ä‘i học Giáo Lý tuần 2 ngÃy và siêng năng tham dá»± lá»… ngÃy thường. Em đã được học giáo lý, học về Thiên Chúa yêu thÆ°Æ¡ng, học về sá»± hiện diện của Chúa trong thế giá»›i hôm nay. Và cÅ©ng nhÆ° những đứa trẻ khắc em TIN rằng Thiên Chúa thÆ°Æ¡ng em và thÆ°Æ¡ng gia đình của em lắm. Và không dừng lại ở niềm tin Ä‘Æ¡n giản đó, em cÅ©ng bắt đầu biết cầu nguyện; cầu nguyện cho em và cho gia đình em thoát khỏi cái cảnh nghèo nÃn; cầu nguyện cho ba em bỏ uống rượu và cầu nguyện xin Chúa che chở em và mẹ em tránh được những trận đòn chí tá»­ má»—i khi ba em say sỉn.

Và hình nhÆ° Chúa đã nhận lời em. Má»™t người thân của má em, sau khi lên thÃnh phố lập nghiệp trở về quê và hứa Ä‘Æ°a em lên đó giúp việc nhÃ, cô sẽ cho em chá»— ăn và chá»— ở, trả em 700 ngÃn má»™t tháng, và còn ứng trÆ°á»›c cho em 3 tháng tiền lÆ°Æ¡ng. Má»™t số tiền mà gia đình em không bao giờ dám nghÄ© tá»›i. Em mừng thầm trong bụng, em cám Æ¡n Chúa. Em nhẩm tính, “vậy là em có thể giúp gia đình em thoát khỏi cái nghèo!” Chỉ cần hai tháng lÆ°Æ¡ng của em là đã bằng thu nhập của gia đình em má»™t năm! NhÆ°ng rồi những nhẩm tính đó cùng vá»›i những hy vọng thoát nghèo của em mau chóng tan thÃnh mây khói.

ThÃnh phố đâu em không thấy, tiền lÆ°Æ¡ng đâu em không biết, chỉ thấy mình nằm trong cái “cÅ©i nhốt người” nÃy đã gần má»™t năm. Những ngÃy đầu em còn chÆ°a biết chuyện gì sảy ra nên khóc lóc và la hét má»—i khi có… khách. Và rồi những trận đòn nhừ tá»­, những ngÃy được bỏ đói đã dạy em cắn răng lÃm những Ä‘iều không thể chấp nhận được trong cái tuổi của em, tuổi 12. Có những ngÃy trong vòng 24 tiếng em phải tiếp cả hÆ¡n 10 người Ä‘Ãn ông.

Tuy trong tận cùng của tăm tối cuá»™c đời đó em vẫn tin Chúa và vẫn cầu nguyện. Em cầu nguyện xin Chúa Ä‘Æ°a em ra khỏi nÆ¡i nÃy – nÆ¡i quy tụ những con qủy trần gian – nÆ¡i địa ngục trần gian. Em xin Chúa cho em được về vá»›i gia đình – cho dù em có đói, em có bị ba đánh đập nhÆ°ng vẫn không thể so sánh được vá»›i nÆ¡i nÃy.

NhÆ°ng em đã thôi không cầu nguyện cách đây vÃi tháng. Em đã quyết định chắc chắn là không có Thiên Chúa nÃo cả. Chính vì thế em không cần cầu nguyện. Em lý giải vá»›i bạn bè của em: “Cho dù có ông Chúa Ä‘i chăng nữa, ông ta cÅ©ng không nghe lời tao. Ông ta không thèm để ý tá»›i những lời tao nói. Ông ta không thÆ°Æ¡ng tao, nên tao cÅ©ng không thèm ổng….”

Bạn thân mến, những lời đó đã nhÆ° lưỡi đòng đâm qua tim tôi. Tôi là má»™t Linh Mục, cả cuá»™c đời tôi cố gắng mang mọi người tá»›i Chúa, giúp họ nhận ra Thiên Chúa, giúp họ tin vÃo Chúa, thế mà giờ đây…….. Thật sá»±, chính tôi cÅ©ng Ä‘ang phân vân không biết có sá»± hiện diện của Thiên Chúa không? Em nói có lý quá, cái lý của má»™t đứa trẻ 12 tuổi đã lÃm cho tôi phải câm nín và … hoang mang. Không những em có lý, mà cái lý đó còn có cái tình nữa chứ. “sao Chúa không thÆ°Æ¡ng em, em thÆ°Æ¡ng Chúa lắm mÃ? Sao Chúa không nghe em, em vẫn nói chuyện vá»›i Chúa mà Chúa Æ¡i!”

Và bạn thân mến, vá»›i những lý do đó em đã sẵn sằng bảo vệ cái “luận lý” không có Thiên Chúa của mình bằng cách quyết định không bÆ°á»›c vÃo nhà thờ, cho dù có thể bị tôi Ä‘uổi về vá»›i các “con qủy” trong cái “điạ ngục trần gian.”

Chút suy tư:

Tôi đã đọc ở đâu đó má»™t câu chuyện của má»™t bà mẹ dạy con của mình khi hai người cầu nguyện trÆ°á»›c má»™t tượng chúa Kitô Vua đã bị bom đạn tÃn phá và bể nát. Đứa bé hỏi mẹ:

- Tại sao mẹ lại cầu nguyện trÆ°á»›c tượng Chúa không có tay chân, và mắt cÅ©ng nhÆ° miệng nÃy.

Và bà mẹ đã đã lời:

- Vì mẹ Ä‘ang xin Chúa cho mẹ Æ¡n can đảm để chính mẹ sẽ trở nên con mắt của Chúa, lá»— tai của Chúa, miệng của Chúa, trái tim của Chúa và cánh tay của Chúa. Mẹ và còn, mình sẽ là con mắt của Chúa để NHÃŒN thế giá»›i vá»›i má»™t cái nhìn nhân hậu; là lá»— tai của Chúa để NGHE và CẢM THÔNG những niềm vui cÅ©ng nhÆ° những Ä‘au khổ của con người; là miệng của Chúa để AN ỦI những ai cần được ủi an; là trái tim của Chúa để YÊU THƯÆNG những người không ai yêu thÆ°Æ¡ng; và là cánh tay của Chúa để NÂNG ĐỠnhững người không ai nâng đỡ.

Bạn thân mến, đời sống đạo đức thánh thiện và những công việc bác ái, không phải là đời sống chỉ dÃnh riêng cho những giám mục, linh mục, hay tu sÄ© mà dÃnh cho tất cả mọi người chúng ta. Xin giúp má»—i người chúng ta biết nhận ra “ơn gọi trở nên thánh” của mình, biết ý thức được mình là men cho bá»™t, là muối cho đời, là ánh sáng cho thế gian, là môi miệng, là tay chân, là trái tim của Chúa Giêsu ở trần gian nÃy, để qua đó khắp nÆ¡i và mọi người trên trái đất nhận ra được sá»± hiện diện đích thá»±c của Thiên Chúa; của mầu nhiệm Ngôi Lời nhập thể và ở giữ chúng ta; để nÆ¡i nÆ¡i vang lên lời chúc tụng ngợi khen Thiên Chúa là cha chúng ta ở trên trời. Amen.

(Trích trong "Chuyện Có Thật")
www.hayyeuthuongnhau.org

(1) Tên của các em đã được thay đổi để bảo vệ an toÃn và danh dá»± cho các em)

Giáo Phận Vinh Online | Chuyên mục | Chuyện đạo, chuyện đời | Nô lệ tình dục (2024)
Top Articles
Latest Posts
Article information

Author: Domingo Moore

Last Updated:

Views: 5691

Rating: 4.2 / 5 (73 voted)

Reviews: 88% of readers found this page helpful

Author information

Name: Domingo Moore

Birthday: 1997-05-20

Address: 6485 Kohler Route, Antonioton, VT 77375-0299

Phone: +3213869077934

Job: Sales Analyst

Hobby: Kayaking, Roller skating, Cabaret, Rugby, Homebrewing, Creative writing, amateur radio

Introduction: My name is Domingo Moore, I am a attractive, gorgeous, funny, jolly, spotless, nice, fantastic person who loves writing and wants to share my knowledge and understanding with you.